Nhớ khắp chốn

Tôi viết bài thơ này trong một buổi chiều ngẫu hứng, bài thơ không hề có một tắc nào. Khi đang ngồi uống nốt tách trà chiều, tôi bỗng nhớ đến một người, người đó rất thích thơ. Tôi nhớ đến bài thơ người đó hay đọc, nên tôi viết ra bài thơ này, có thể xem là thể tự do cũng được. Tựa thơ là "Nhớ khắp chốn".

--------

Hà nội chiều nay mất em rồi

Sài Gòn không nắng cũng không mưa

London sương mù tôi nhớ em

Nhớ em, nhớ tách trà ấm hôm nào


Có một nỗi nhớ ẩn sâu trong tiềm thức

Tôi đi một vòng quanh Trái Đất rồi đấy

Đây là tách trà thứ 98 tôi uống trong tháng,

Em biết không, có một vị đắng mang tên em.

Nhận xét